Mình cũng đang có 1 cửa hàng quần áo ở phố Quán Thánh đây. Nhưng đang tính ra tết đóng cửa
Thực sự thì mình nghĩ bạn không nên mở. Cách đây mấy năm thì có thể được, nhưng bây giờ thì tốt nhất là KHÔNG. Tại sao ư? Tại vì:
1. Cung quá nhiều. Bạn có thể thấy ngày trước các cửa hàng bán quần áo chỉ tập trung theo các tuyến phố mà nghe tên là người ta biết rồi như; Trần Nhân Tông, Trung Tự, Chùa Bộc, Hàng Đào, Quán Thánh.... Nhưng bây giờ thì phố nào cũng là phố quần áo. Ấy cứ thử chú ý mà xem, phố nào cũng có cả chục shop. Cạnh tranh rất lớn cả về giá cả và mẫu mã.
Thêm vào đó nguồn hàng nói thật không hề dễ nếu muốn cạnh tranh tốt:
+ Hàng tự thiết kế: tớ đã làm thử nhưng không thể lại được vì mình không có tay nghề và chuyên môn. Khâu nhập vải, thiết kế và lên đồ rất phức tạp và nếu không có chuyên môn thì làm xong chả lời lãi gì mà mất công sức kinh khủng.
+ Hàng nhập:
* Cao cấp: Khi mà hàng nhái Quảng Châu tràn ngập thị trường thì hàng cao cấp ấy nhập từ Châu ÂU về gần như không thể bán được ở VN. Vì nếu mình buôn bán chân thật nhập đắt bán đắt cạnh tranh làm sao với những shop nhập rẻ bản đắt nhưng vẫn rẻ hơn mình nhiều . Tớ chỉ dám mua về cho bản thân mặc chứ nếu để bán thì gần như không vì nếu tính % tồn kho, các chi phí khác + lãi thì giá đã cắt cổ rồi. Một khi họ bỏ ra tiền $ để mua đồ thì họ sẽ chọn vào Vincom, Diamond hay parkson để mua đồ rồi chứ không chọn shop nhỏ lẻ như mình
* Bình dân: thì có nguồn hàng từ Thái Lan, Trung Quốc. Nếu bán hàng bình dân thì cạnh tranh vô cùng, có muốn bán hàng độc cũng khó. Tớ là người sang tận Quảng Châu nhập hàng nên tớ biết. Nếu bạn không tự đi nhập hàng mà lấy lại của những người bán buôn thì gần như giá bán của bạn rất khó cạnh tranh ( tớ bán buôn nữa mà nên tớ biết ). Mà nói thật tớ kinh doanh quần áo thì tớ biết chả có hàng hiệu mấy ở VN đâu. Đến 80% là hàng nhái Quảng Châu. Đi Quảng Châu bây giờ dễ như trở bàn tay, gần như dân buôn tự đi được hết cho nên mẫu mã cứ đụng hàng chan chát, làm sao mà tránh khỏi vì cũng chỉ có khoảng chục cái chợ mà đến cả mấy trăm nhà sang đó đánh hàng, không đụng hàng mới là lạ. Nếu ấy mà có con cái vào nữa thì tự đi đánh hàng vất vả lắm. Cứ nghĩ đến đi TQ là tớ đã sợ chết khiếp roài.
2. Tồn kho: Cái này thì chán lắm. Mở hàng quần áo thì ấy phải chấp nhận ứ đọng vốn vì tiền bán được hàng tháng có thể có lãi đấy. Lãi gấp 2, gấp 3 ấy chứ nhưng bạn không thể rút tiền ra ăn tiêu ngay được mà phải quay vòng liên tục để nhập mẫu mã mới về. Một năm may ra rút được 2-3 lần tiền thôi . Ứ đọng vốn kinh.
3. Nhân viên: Tớ còn có công việc của tớ nên không thể lúc nào cũng ở cửa hàng, thuê nhân viên. Cũng phải trả lương nhưng theo mặt bằng chung chứ không thể trả quá cao để mà giữ nhân viên cho nên các em ấy cứ gọi là đổi thường xuyên. Mà mỗi lần đổi đau hết cả đầu. Được đưa tử tế còn không sao, có đứa nó còn ôm cả tiền hàng và trộm đồ của mình như chơi ( tớ bị mất tiền và di động vì nhân viên đấy )
4. Thuế má, chi phí: hầu hết là hàng nhập lậu cho nên muốn hoạt động tốt thì cũng phải chăm sóc các bác thu thuế, cảnh sát trật tự ( không đuổi xe) và các bác quản lý thị trường cuối năm. Cửa hàng mà bán cáng chạy thì các bác càng ghé thăm nhiều . Mà bán chạy thì các bác cho mình thuê nhà có vẻ sốt ruột lắm cứ đánh tiếng hết hợp đồng tăng giá thuê liên tục a`. Nhiều khi cáu tiết lắm, chỉ muốn có tiền mua đứt cái cửa hàng đó cho thằng khác thuê, mình đi chơi cho sướng hihiih
Chỉ mấy dòng sơ qua đó thôi xem ấy có còn thích mở nữa không? Nếu vẫn muốn mở, tớ sẽ cho ấy kinh nghiệm quản lý sổ sách, nhân viên. 100M là có thể mở được 1 shop bình dân rồi