Tự truyện của nạn nhân bị buôn bán trở về Hy vọng có một tháng hè để làm thêm kiếm tiền cho năm học mới, cô sinh viên một trường Cao đẳng không ngờ mình bị lừa bán sang Trung Quốc với giá 30,5 triệu đồng. Mặc cho cô quỳ xuống van xin nhưng "má mì" vẫn lạnh tanh dù trước đây bà ta cũng từng bị lừa bán rồi bị buộc làm gái...
Ảnh chỉ mang tính minh họa. Nguyễn Bảo L. sinh ra trong một gia đình nông thôn nghèo ở ngoại thành Hà Nội. Quê em, cùng với sự nghèo khó về kinh tế là tư tưởng trọng nam, khinh nữ, khiến người mẹ sinh được bảy cô con gái như mẹ L vô cùng khổ sở.
Mẹ L suốt ngày bị chồng và mẹ chồng chửi mắng, đánh đập. Cả gia đình gần chục miệng ăn chỉ trông vào mấy sào ruộng nên kinh tế lúc nào cũng trong cảnh được bữa sáng lại lo bữa tối. Ba chị gái của L đều phải nghỉ học sớm đi làm thêm giúp bố mẹ.
Năm 2005, L tốt nghiệp THPT thi đỗ vào một trường Cao đẳng. L vừa đi học vừa làm thêm. Hai năm học trôi qua, mùa hè năm 2007 đến, L lại hy vọng có một tháng hè để làm thêm kiếm tiền cho năm học mới, nhưng từ việc làm thêm này mà cuộc đời em rẽ sang hướng khác.
L có một người bạn tên H, bỏ học từ năm lớp 9 lấy chồng và thuê nhà ở Hà Nội. H làm việc cho một Cty môi giới việc làm và giới thiệu cho L biết có một gia đình cần tìm người đóng hộp hoa quả ở các tỉnh về Hà Nội bán, tiền công 50.000 đồng/ngày. L nghe bạn nói, liền đồng ý ngay.
“Sáng 11-6-2007, một người phụ nữ gọi cho tôi xưng tên là X, nói đã được nghe H nói về việc tôi muốn tìm việc và hẹn tôi ra cổng chợ Long Biên gặp mặt, nếu ưng thì đi làm luôn”, L kể lại.
Gặp L, X cho biết nếu đồng ý thì đi làm thử một ngày, nếu không thì thôi. Nói rồi, X rủ tôi vào chợ Đồng Xuân mua nón cho công nhân hái quả vì mùa hè nắng nóng. Xem đồ một lượt, X kêu khát nước và rủ tôi đi uống nước ở một quán gần gầm cầu Chương Dương.
Lúc này, tôi bảo X cứ gọi nước đi, để tôi đi gọi điện về nhà cho chị gái biết trưa không về ăn cơm. Khi tôi quay lại đã thấy hai cốc nước mía gọi sẵn trên bàn, nên uống một cốc.
Uống xong, khoảng 11 giờ, X gọi một taxi hiệu Mai Linh biển số 29X-9265 và bảo: “Nắng thế này, chị em mình đi taxi cho đỡ vất vả”. Tôi theo X lên xe và không rõ mình thiếp đi như thế nào, chỉ biết khi tỉnh dậy thì đã 16 giờ và thấy mình đang ở Lạng Sơn, chứ không phải là Bắc Giang.
Tôi biết mình đã bị lừa nhưng đã muộn! Mọi hành động đều bị canh chừng, giám sát chặt chẽ. Nhá nhem tối, họ đưa tôi vượt biên sang Trung Quốc và đón taxi đến trước cổng một khách sạn lớn ở Linh Sơn. Đến nơi, X bảo tôi ở lại cùng người phụ nữ tên Y, còn X cùng người đàn ông tên Hải đi mua đồ ăn.
Đến ba giờ sáng, ông Hải dẫn thêm hai cô gái khác về. Lúc này, Y mới chính thức đọc lệnh: “X đã bán mày cho tao với giá 30,5 triệu đồng, từ nay mày phải làm gái kiếm tiền cho tao, nếu không ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ bán vào rừng sâu cho những ông già lấy làm vợ, cả đời không còn đường quay về”.
Mặc cho tôi quỳ xuống van xin cho tôi gọi điện cho bố mẹ đem tiền đến chuộc về nhưng Y lạnh tanh. Sau này, tôi được biết Y cũng là người có hoàn cảnh như tôi, lúc trẻ bị lừa bán rồi bị buộc làm gái, nhưng về sau lại thành kẻ bất nhân, lừa bán người khác. Sau hơn một tuần, tôi bắt đầu phải “đi khách”. Rồi những ngày sau đó, ngày nào chúng tôi cũng phải tiếp khách từ sáng đến đêm.
Khi tôi kể đến đây, chắc mọi người sẽ nghĩ sao tôi không trốn đi, không báo công an? Nhưng mỗi khi làm được tiền, chúng tôi phải nộp hết cho chủ, không được giữ lại đồng lẻ nào. Không tiền, không biết tiếng thì có chạy được ra đường cũng chẳng cầu cứu được ai. Nhìn lên trời là trời Trung Quốc, nhìn xuống đất cũng là đất người ta, tôi quyết phải sống để ít nhất cũng phải gặp lại bố mẹ, anh em một lần rồi chết ở Việt Nam.
Đến năm 2008, Công an Trung Quốc kiểm tra nghiêm ngặt các nhà nghỉ, bọn xã hội đen thu tiền bảo kê quá cao, nên những vụ chém giết lẫn nhau giữa chủ nuôi gái và bảo kê đêm nào cũng diễn ra. Tú bà Y dẫn chúng tôi chạy lên chạy xuống nhiều nơi, khi thì ở khách sạn lớn, khi lánh vào tận rừng sâu, núi thẳm, cuộc sống thiếu thốn, khổ cực vô cùng. Cuối cùng, vợ chồng Y đưa chúng tôi đến một ngôi làng nhỏ cách Linh Sơn khoảng hơn 400 km.
Khách đông, lòng tham nổi lên, vợ chồng Y mua thêm hai cô gái nữa là H, 22 tuổi, quê ở Hưng Yên và N, 19 tuổi, quê ở Hải Phòng về, rồi mua cả em P mới 13 tuổi.
Một hôm, vợ chồng Y đưa P đi tiếp khách ở nơi khác thì xe ô tô bị bắn tốc độ phải dừng lại, P liền nhân cơ hội kêu cứu nên được CA Trung Quốc đưa về đồn. P khai, ngoài em còn có bốn cô gái bị giam giữ và bán dâm nên khoảng bảy giờ tối hôm đó, chúng tôi được CA đưa về đồn CA Liễu Châu, lấy lời khai rồi lại đưa về Trại tạm giam Liễu Châu. Sau hai tháng tạm giam, chúng tôi được đưa về Bằng Tường, rồi được CA Bằng Tường đưa ra biên giới để chúng tôi tự về.
Khi ra biên giới Việt Trung, nhìn phía trước mặt là con đường mòn nhỏ, xung quanh rậm rạp mà phía dưới có nhiều cửu vạn nhìn chúng tôi với ánh mắt dò xét, dường như họ chỉ chờ chúng tôi bước xuống là sẽ ập đến bắt lại rồi bán. Quá sợ hãi, chúng tôi không dám đi xuống con đường mòn đó, mà xin các chú CA Trung Quốc đưa chúng tôi về giao cho CA Việt Nam.
Mấy người CA Trung Quốc đưa cả bọn trở lại xe rồi chở sang một cửa khẩu khác. Cuối cùng, bốn người chúng tôi đi theo lối mòn, vừa đi vừa chạy, vừa lo sợ không biết có bị lừa không, có về được Việt Nam không!
Chạy được một quãng đường dài, chúng tôi lại bị một nhóm người khá hung tợn chặn lại đòi lệ phí: “Chúng mày không nộp tiền thì đừng hòng xuống núi”. Chúng tôi đành phải góp mỗi người 20 đồng tiền Trung Quốc (số tiền ít ỏi giấu được để dành đi xe). Lấy được tiền, nhóm người kia để chúng tôi đi xuống núi, rồi tìm về Lạng Sơn.
Tôi chia tay mọi người, bắt xe ô tô về Lục Bình, Lạng Sơn khi trong túi chỉ còn 5.000 đồng. Tôi tìm đến bưu điện nháy máy cho chị gái, nói vỏn vẹn một câu “chị gọi lại cho em ngay”. Chị tôi gọi lại, hỏi nơi tôi đang ở rồi ngay trong ngày, bố và chị gái lên Lạng Sơn đón tôi về Hà Nội.
Đến nay, tôi đã về nước được hơn một năm, nhưng rất ít về quê vì sợ sự soi mói của mọi người. Tháng 6-2010, tôi được giới thiệu đến Ngôi nhà Bình yên, được hỗ trợ nơi ăn ở, chăm sóc sức khỏe, hỗ trợ học nghề…
Tôi muốn chia sẻ để mọi người biết, thủ đoạn bất lương của bọn lừa đảo để tránh. Hãy tìm hiểu thật kỹ khi xin việc mà được hứa hẹn công việc nhẹ nhàng, mức lương hấp dẫn, về những cơ hội đi du lịch nước ngoài… và trang bị cho mình hiểu biết về các hiểm họa, các vấn nạn xã hội có thể xảy ra.
Mr Thanh theo
Pháp luật&Xã hội
Mẹ L suốt ngày bị chồng và mẹ chồng chửi mắng, đánh đập. Cả gia đình gần chục miệng ăn chỉ trông vào mấy sào ruộng nên kinh tế lúc nào cũng trong cảnh được bữa sáng lại lo bữa tối. Ba chị gái của L đều phải nghỉ học sớm đi làm thêm giúp bố mẹ.
Năm 2005, L tốt nghiệp THPT thi đỗ vào một trường Cao đẳng. L vừa đi học vừa làm thêm. Hai năm học trôi qua, mùa hè năm 2007 đến, L lại hy vọng có một tháng hè để làm thêm kiếm tiền cho năm học mới, nhưng từ việc làm thêm này mà cuộc đời em rẽ sang hướng khác.
L có một người bạn tên H, bỏ học từ năm lớp 9 lấy chồng và thuê nhà ở Hà Nội. H làm việc cho một Cty môi giới việc làm và giới thiệu cho L biết có một gia đình cần tìm người đóng hộp hoa quả ở các tỉnh về Hà Nội bán, tiền công 50.000 đồng/ngày. L nghe bạn nói, liền đồng ý ngay.
“Sáng 11-6-2007, một người phụ nữ gọi cho tôi xưng tên là X, nói đã được nghe H nói về việc tôi muốn tìm việc và hẹn tôi ra cổng chợ Long Biên gặp mặt, nếu ưng thì đi làm luôn”, L kể lại.
Gặp L, X cho biết nếu đồng ý thì đi làm thử một ngày, nếu không thì thôi. Nói rồi, X rủ tôi vào chợ Đồng Xuân mua nón cho công nhân hái quả vì mùa hè nắng nóng. Xem đồ một lượt, X kêu khát nước và rủ tôi đi uống nước ở một quán gần gầm cầu Chương Dương.
Lúc này, tôi bảo X cứ gọi nước đi, để tôi đi gọi điện về nhà cho chị gái biết trưa không về ăn cơm. Khi tôi quay lại đã thấy hai cốc nước mía gọi sẵn trên bàn, nên uống một cốc.
Uống xong, khoảng 11 giờ, X gọi một taxi hiệu Mai Linh biển số 29X-9265 và bảo: “Nắng thế này, chị em mình đi taxi cho đỡ vất vả”. Tôi theo X lên xe và không rõ mình thiếp đi như thế nào, chỉ biết khi tỉnh dậy thì đã 16 giờ và thấy mình đang ở Lạng Sơn, chứ không phải là Bắc Giang.
Tôi biết mình đã bị lừa nhưng đã muộn! Mọi hành động đều bị canh chừng, giám sát chặt chẽ. Nhá nhem tối, họ đưa tôi vượt biên sang Trung Quốc và đón taxi đến trước cổng một khách sạn lớn ở Linh Sơn. Đến nơi, X bảo tôi ở lại cùng người phụ nữ tên Y, còn X cùng người đàn ông tên Hải đi mua đồ ăn.
Đến ba giờ sáng, ông Hải dẫn thêm hai cô gái khác về. Lúc này, Y mới chính thức đọc lệnh: “X đã bán mày cho tao với giá 30,5 triệu đồng, từ nay mày phải làm gái kiếm tiền cho tao, nếu không ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ bán vào rừng sâu cho những ông già lấy làm vợ, cả đời không còn đường quay về”.
Mặc cho tôi quỳ xuống van xin cho tôi gọi điện cho bố mẹ đem tiền đến chuộc về nhưng Y lạnh tanh. Sau này, tôi được biết Y cũng là người có hoàn cảnh như tôi, lúc trẻ bị lừa bán rồi bị buộc làm gái, nhưng về sau lại thành kẻ bất nhân, lừa bán người khác. Sau hơn một tuần, tôi bắt đầu phải “đi khách”. Rồi những ngày sau đó, ngày nào chúng tôi cũng phải tiếp khách từ sáng đến đêm.
Khi tôi kể đến đây, chắc mọi người sẽ nghĩ sao tôi không trốn đi, không báo công an? Nhưng mỗi khi làm được tiền, chúng tôi phải nộp hết cho chủ, không được giữ lại đồng lẻ nào. Không tiền, không biết tiếng thì có chạy được ra đường cũng chẳng cầu cứu được ai. Nhìn lên trời là trời Trung Quốc, nhìn xuống đất cũng là đất người ta, tôi quyết phải sống để ít nhất cũng phải gặp lại bố mẹ, anh em một lần rồi chết ở Việt Nam.
Đến năm 2008, Công an Trung Quốc kiểm tra nghiêm ngặt các nhà nghỉ, bọn xã hội đen thu tiền bảo kê quá cao, nên những vụ chém giết lẫn nhau giữa chủ nuôi gái và bảo kê đêm nào cũng diễn ra. Tú bà Y dẫn chúng tôi chạy lên chạy xuống nhiều nơi, khi thì ở khách sạn lớn, khi lánh vào tận rừng sâu, núi thẳm, cuộc sống thiếu thốn, khổ cực vô cùng. Cuối cùng, vợ chồng Y đưa chúng tôi đến một ngôi làng nhỏ cách Linh Sơn khoảng hơn 400 km.
Khách đông, lòng tham nổi lên, vợ chồng Y mua thêm hai cô gái nữa là H, 22 tuổi, quê ở Hưng Yên và N, 19 tuổi, quê ở Hải Phòng về, rồi mua cả em P mới 13 tuổi.
Một hôm, vợ chồng Y đưa P đi tiếp khách ở nơi khác thì xe ô tô bị bắn tốc độ phải dừng lại, P liền nhân cơ hội kêu cứu nên được CA Trung Quốc đưa về đồn. P khai, ngoài em còn có bốn cô gái bị giam giữ và bán dâm nên khoảng bảy giờ tối hôm đó, chúng tôi được CA đưa về đồn CA Liễu Châu, lấy lời khai rồi lại đưa về Trại tạm giam Liễu Châu. Sau hai tháng tạm giam, chúng tôi được đưa về Bằng Tường, rồi được CA Bằng Tường đưa ra biên giới để chúng tôi tự về.
Khi ra biên giới Việt Trung, nhìn phía trước mặt là con đường mòn nhỏ, xung quanh rậm rạp mà phía dưới có nhiều cửu vạn nhìn chúng tôi với ánh mắt dò xét, dường như họ chỉ chờ chúng tôi bước xuống là sẽ ập đến bắt lại rồi bán. Quá sợ hãi, chúng tôi không dám đi xuống con đường mòn đó, mà xin các chú CA Trung Quốc đưa chúng tôi về giao cho CA Việt Nam.
Mấy người CA Trung Quốc đưa cả bọn trở lại xe rồi chở sang một cửa khẩu khác. Cuối cùng, bốn người chúng tôi đi theo lối mòn, vừa đi vừa chạy, vừa lo sợ không biết có bị lừa không, có về được Việt Nam không!
Chạy được một quãng đường dài, chúng tôi lại bị một nhóm người khá hung tợn chặn lại đòi lệ phí: “Chúng mày không nộp tiền thì đừng hòng xuống núi”. Chúng tôi đành phải góp mỗi người 20 đồng tiền Trung Quốc (số tiền ít ỏi giấu được để dành đi xe). Lấy được tiền, nhóm người kia để chúng tôi đi xuống núi, rồi tìm về Lạng Sơn.
Tôi chia tay mọi người, bắt xe ô tô về Lục Bình, Lạng Sơn khi trong túi chỉ còn 5.000 đồng. Tôi tìm đến bưu điện nháy máy cho chị gái, nói vỏn vẹn một câu “chị gọi lại cho em ngay”. Chị tôi gọi lại, hỏi nơi tôi đang ở rồi ngay trong ngày, bố và chị gái lên Lạng Sơn đón tôi về Hà Nội.
Đến nay, tôi đã về nước được hơn một năm, nhưng rất ít về quê vì sợ sự soi mói của mọi người. Tháng 6-2010, tôi được giới thiệu đến Ngôi nhà Bình yên, được hỗ trợ nơi ăn ở, chăm sóc sức khỏe, hỗ trợ học nghề…
Tôi muốn chia sẻ để mọi người biết, thủ đoạn bất lương của bọn lừa đảo để tránh. Hãy tìm hiểu thật kỹ khi xin việc mà được hứa hẹn công việc nhẹ nhàng, mức lương hấp dẫn, về những cơ hội đi du lịch nước ngoài… và trang bị cho mình hiểu biết về các hiểm họa, các vấn nạn xã hội có thể xảy ra.
Mr Thanh theo
Pháp luật&Xã hội